Hiên cắn chặt đôi môi, nhìn bóng Duy
đổ dài trên tường mờ dần rồi khuất
hẳn. Cô bước vào nhà, với tay tìm lên
công tắc điện, lại thôi. Con mèo nhỏ
của Hiên đang cuộn tròn trên nệm
nhảy xuống cuốn lấy chân cô chủ.
Hiên cúi xuống ôm nó vào lòng, vuốt
ve bộ lông màu tro mềm mượt. Bất
giác, nước mắt cô trào ra nóng bỏng
hàng mi. Ngoài kia, gió vẫn xao xác
thổi…
Duy
Tôi về đến nhà khi đêm đã khuya,
vầng trăng gầy guộc ngái ngủ gối đầu
lên dải mây xám nhạt, và sương rơi
lãng đãng trên vai áo. Hai má tê cứng
lại vì lạnh, mười đầu ngón tay ửng đỏ.
Nhưng có thấm vào đâu, trong lòng
tôi, một góc tim âm thầm vỡ. Cảm
giác khi chạm vào ánh mắt Hiên khiến
tôi tê dại. Một ánh mắt sửng sốt,
hoang mang và ngờ vực, trong
khoảnh khắc khiến tôi cay đắng nhận
ra vị trí của mình. Cô gái tôi yêu
thương tuột khỏi tay tôi xa quá, vô
tâm để lại tôi với nỗi nhớ quắt quay
và vụng dại.
Một năm trôi qua, Hiên trong tim tôi
vẫn là cô gái của ngày xưa, với khoé
miệng ngọt ngào và đôi mắt nâu sóng
sánh như ướp rượu. Cô gái lãng mạn,
thích nghe nhạc Trịnh vào những ngày
mưa. Cô gái kì lạ – lúc sôi nổi nhiệt
tình như lửa, lúc lặng lẽ như sợi khói
mong manh. Ngày xưa, Hiên thường
nghiêng đầu cười mỗi khi nghe tôi
hát. Ngày xưa, Hiên yêu hương hoa
sữa, ngày xưa… Tôi khao khát được
bên Hiên biết bao. Ý nghĩ một kẻ thứ
ba cướp mất cô khiến tôi tham lam và
vội vã. Nhưng sự vội vã của tôi khiến
Hiên sợ hãi. Cô tìm đến Minh như tìm
chốn che chở yên bình. Người yêu
thương rời xa như một giấc mơ. Tôi
thành kẻ trắng tay với trái tim vỡ dần.
Lý trí chấp nhận nhưng sao con tim
không chịu đầu hàng. Hiên không biết
rằng có những buổi đêm, tôi lén chờ
trước cửa nhà cô như một gã điên.
Để rồi hôm nay, nỗi nhớ cháy bùng
lên thành khao khát, khao khát được
gặp, được nghe giọng nói của cô dù
chỉ trong giây lát.
Thẫn thờ gác máy, khi gọi cho Hiên,
tôi cảm nhận trong giọng nói của cô
có gì bất ổn. Một chút hoảng loạn,
một chút lo lắng mơ hồ tôi không thể
gọi thành tên – giá như giờ này tôi
được ở bên Hiên, ôm trọn gương mặt
thân yêu đó vào lòng, vuốt khẽ những
sợi tóc lấp lánh vương trên đôi má
mềm mượt như nhung. Đêm đã khuya
quá, cánh cửa mở toang mang theo
cơn gió ùa vào lạnh buốt và cả hương
hoa sữa đêm nồng nàn như mê hoặc.
Lần đầu tôi gặp Hiên cũng là mùa hoa
sữa trổ bông. Mùi hương ấy gợi lại
cho tôi một kí ức, tôi muốn xoá đi
trong trí nhớ của mình. Hiên hồn nhiên
và thanh khiết như một tia nắng trong.
Sự thánh thiện giản dị của tâm hồn cô
khiến tôi say mê ngay từ giây phút
đầu tiên, và dường như Duy cũng vậy.
Giữa chúng tôi xảy ra một cuộc chiến
âm thầm nhưng khốc liệt. Cùng
thương yêu một cô gái, tình bạn thân
thiết gắn bó tôi và Duy từ hồi còn bé
xíu bị thứ tình cảm mới mẻ này xen
vào giữa. Duy mạnh mẽ và không
ngần ngại thể hiện tình cảm của mình
dành cho Hiên, còn tôi chỉ lặng lẽ ở
bên cô. Nhưng thật không ngờ, khi tôi
là người có được tình yêu.
Hạnh phúc! Nhưng khi chạm mặt Duy
với nụ cười gượng gạo, tôi chợt nhận
ra cái giá mình phải trả. Tôi nguyện
làm thảm cỏ xanh bình lặng, nhưng
liệu Hiên có là đám mây trắng lang
thang, chỉ một chiều dạo chơi ghé
chân ở đó.
Đêm qua nhanh như một giấc mơ.
Hiên giật mình bật dậy khi tia nắng
đầu tiên rọi qua khe cửa. Con mèo
nhỏ đang cuộn tròn bên cạnh Hiên bị
đánh thức, kêu meo meo giận dỗi.
Chợt nhớ hôm nay là ngày nghỉ, cô
buông mình xuống nệm, rúc sâu vào
tấm chăn ấm áp. Cả tuần mới có một
ngày, cho phép mình lười biếng một
chút chứ. Có lẽ sáng nay Minh không
đến. Anh biết tối qua Hiên thức khuya
nên muốn để cô được nghỉ ngơi.
Minh là thế, chu đáo và sâu sắc.
Nhưng sao đôi khi Hiên thấy tình yêu
như đang chơi vơi giữa hai bờ thực
ảo. Tình yêu có lẽ như tách cà phê,
người ta chỉ muốn nếm khi nó đang
còn nóng. Nhưng giữ cho nó không
nguội đi thì thật không phải dễ dàng.
Khép chặt hàng mi, sự đụng chạm với
Duy tối qua vẫn làm Hiên run rẩy.
Những tiếc nuối vu vơ như cơn gió
lạnh dội về. Cô không giấu được mình
Duy từng khiến trái tim cô lỗi nhịp.
Nhưng Hiên sợ cuồng nhiệt nhưng
cũng chông chênh ấy, sợ tất cả chỉ là
ảo giác mong manh sương khói, cuối
cùng cô chọn cho mình một bến đỗ
bình yên hơn. Duy là con sóng biển
chẳng bao giờ biết được nông sâu,
còn Minh là thảm cỏ xanh bình an
phẳng lặng. Thảm cỏ xanh dịu dàng
luôn lặng lẽ chờ đợi từng bước chân
cô. Hiên đã từng bằng lòng với điều
đó. Nhưng qua đi rồi những say mê
thuở ban đầu, cô hoang mang nhận
ra trái tim mình chẳng hề rung lên mỗi
khi ở bên Minh. Sự yên ổn dường như
chẳng thể đồng nghĩa với tình yêu. Cứ
ngỡ lòng đã quên, nhưng chỉ tối qua
thôi, khi Duy đột ngột xuất hiện trước
mặt cô như một vì sao lạc, Hiên bàng
hoàng nhận ra trái tim mình vẫn
không thôi buốt nhói.